Mọi thứ trong lòng anh tan thành tro bụi, thật chậm
Và bay đi khỏi khi anh đang suy sụp, thật lạnh
Cơn gió đen kia cuốn chúng đi khuất xa, khỏi tầm nhìn
Bóng tối của màn đêm đã che lấp ban ngày, vào đêm đó
Và những đám mây tụ lại gần nhau
Chúng như đang phật lòng
Nhưng những cơn gió vô tình cứ cuốn đi, cuốn đi
Anh đã từng tự bảo vệ mình, nhưng không phải lúc này
Vì con đường anh đi đã mất phương hướng, bằng cách nào đó
Cơn gió đen cuốn em đi khuất xa, khỏi tầm nhìn
Và bóng tối đã che lấp ban ngày, vào đêm đó
Và những đám mây tụ lại gần nhau
Chúng như đang phật lòng
Và mặt đất bỗng nhiên trở lên lạnh lẽo làm sao
Khi nó ôm em vào lòng
Nhưng những cơn gió vô tình cứ thổi, thổi mãi
Giờ thì em đã ra đi, và anh đã sai
Anh chưa bao giờ biết cái cảm giác cô đơn
Trong ngày lễ tình nhân, trong ngày lễ tình nhân
Trong ngày lễ tình nhân, rong ngày lễ tình nhân
Trong ngày lễ tình nhân, rong ngày lễ tình nhân
(Anh đã từng tự bảo vệ mình, nhưng không phải lúc này)
Trong ngày lễ tình nhân, rong ngày lễ tình nhân
(Bởi vì tâm trí anh đã rối loạn, bằng cách nào đó)
Trong ngày lễ tình nhân, rong ngày lễ tình nhân
(Anh đã từng tự bảo vệ mình, nhưng không phải lúc này)
Trong ngày lễ tình nhân, rong ngày lễ tình nhân
(Bởi vì tâm trí anh đã rối loạn, bằng cách nào đó)